ráng
儴 ráng
〈动词〉
(1) 因循,沿袭 [follow]
儴、仍,因也。——《尔雅 ·释诂》。注:“皆谓因缘。”
(2) 同“攘”。趁其来而窃取 [steal]
儴,樊孙如羊反,引《论语》“其父攘羊”释之,作攘,注云:“因来而盗曰攘。”——《尔雅·释诂·儴·释文》
儴 ㄖㄤˊ ráng
依循、沿袭。汉·陆贾《新语·至德》:「儴道者众归之,恃刑者民畏之。」
儴 ráng ㄖㄤˊ
◎ 因循,沿袭。
上一位 曢
下一位 儳
kuài
shòu
dèng
qi
zé
bō
gǔ
màn
lì
cōng
jìn
nǐ
jīng
cù
dìng
tán
huì
cī