fán
墦 fán
〈名词〉
(1) 坟墓 [grave]
卒之东郭墦间之祭者,乞其余。——《孟子·离娄下》
(2) 又如:墦肉(墓前祭肉)
墦 ㄈㄢˊ fán
坟墓。《孟子·离娄下》:「卒之东郭墦间之祭者,乞其余。」明·孙仁孺《东郭记·第二二出》:「家僮,可把礼物摆下,早出了东郭,到此墦间也。」
墦 fán ㄈㄢˊ
◎ 坟墓。
上一位 墳
下一位 墢
máo
dào
cēng
jué
hàn
biāo
guā
fù
liáng
ǒu
jìng
cháng
bèng
huàn
tà
rěn
chàng
tōng