tiǎn
餂 tiǎn
〈动词〉
用甜言蜜语诱取、探取 [ferret out;lure or bait with sweet words]
士未可以言而言,是以言餂之也。—《孟子》
餂 ㄊㄧㄢˇ tiǎn
探取、套骗。《孟子·尽心下》:「士未可以言而言,是以言餂之。」《聊斋志异·卷二·红玉》:「诚恐宋人餂我。」
餂 tián ㄊㄧㄢˊ
上一位 飸
下一位 餁
fǔ
wū
jūn
li
xiào
yī
jué
yì
kē
tiào
qún
xiàn
chī
bēng
huī
chūn
dé
qióng